4.4.4. Chùm thơ Hương Canh

   NHỚ HƯƠNG CANH


            Hương Canh hai tiếng thân yêu
 Một thời ta đã mến yêu nơi này
Hôm nay kỉ niệm ùa về
 Lòng ta lại nhớ tràn trề ước mơ
           Nhớ trường, nhớ bạn thủa xưa
Thời sinh viên ấy, ai đưa tôi về
       Dưới trời hoa phượng đỏ au
              Mắt người chợt đỏ tiễn nhau lên đường
                  Chiến trường phía trước long đong
             Người còn người mất ai mong ngày về
      Cuộc đời đâu nghĩ hôm nay
         Thầy trò bè bạn được say tình người
     Lòng ta lưu luyến người ơi
    Một thời để nhớ một thời nở hoa
          Chúc Trường vững bước đi lên
            Lập nhiều thành tích góp nên sử vàng


Đà Nẵng, ngày 26 tháng 9 năm 2016
Nguyễn Cảnh Dần, Cựu SV 16CTN ĐHXD

 

CƠM HƯƠNG CANH
Tô canh lạnh lẽo nước trong veo 
Một miếng thịt heo bé tẻo teo 
Bốn thằng ốm đói tranh nhau vớt 
Một đứa nhanh tay hớt cái vèo 
Cọng rau muống luộc màu xanh biếc
Thau cơm mới tí đã vắng teo 
Tựa gối ôm thìa lâu chẳng được 
Thịt đâu còn nữa dưới nước lèo…

 

 

BÀI CA SINH VIÊN HƯƠNG CANH


Vì cuộc sống, điếu thuốc lào bát nước chè xanh
Chốn Hương Canh, xa đô thành bạn có hay chăng

Hương Canh, bến ô tô xa trường
Đi bộ mất 2 cây
Chờ xe mất vài ba tiếng
Mà không có xe đi về. 

Chiều nay những chàng trai xa đô thành
Đứng đón tàu trốn vé vào ga,
Thằng ngồi nóc đứa leo toa, theo con tàu về chốn cố đô.

Hương Canh, chốn nơi đây xa vời 
Anh lại đến bên tôi
Cùng hút chung điếu thuốc
Cùng đi tắm sông Cà Lồ.

Vào  đây, đến nhà ăn, đứng chen  hàng lấy bánh cùng cơm.
Thằng cầm  ghế, đứa bê xoong.
Bát rau luộc nổi váng rêu xanh.

Hương Canh , sắn quanh năm xanh rờn
Năm nào cũng tăng gia
Mà sao sinh viên vẫn đói
Mà sao vẫn nhai hạt mỳ.

Trường tôi sống cầm hơi, ăn bánh mỳ mà vẫn đi thi.
Nào Vật lý, toán , Nga văn, thi mấy lần mà vẫn không qua.
Nào kết cấu , thép, bê tông, téc quân sự trả mãi không xong.

 

Hương canh chốn đô thành mẹ có thấu chăng...

..........

 

HƯƠNG CANH NGÀY ẤY

Cho tôi trở lại Hương Canh
Nhớ về cái thuở đồi xanh Bạch đàn
Biết bao khó nhọc gian nan
Vẫn  còn lưu đó muôn vàn yêu thương
Mưa trơ sỏi đỏ sân trường
Nắng chang chang nắng dốc đường quanh co
Cơm ăn bữa đói bữa no
Bát canh “toàn quốc” bo bo, nắp hầm (*)
Thày trò vẫn một quyết tâm 
Học hành, giảng dạy nâng tầm ước mơ
Đã từng bom phá xác xơ
Khang trang trường lớp vẫn trơ bên đồi
Hương Canh kỷ niệm trong tôi
Nay cùng các bạn bồi hồi nhớ nhau.
Giật mình tóc bạc trắng đầu
Hương Canh ngày ấy về đâu hỡi Người !

SONTHUY
(*)  Cục bột mì hấp ăn thay cơm

 

THƠ TÌNH XÂY DỰNG

Anh nghĩ về em như một phương trình
Một hằng số không thể nào hiểu được
Em là một đường cong không định trước
Mà anh là tiệm cận theo sau

Nhớ khi nào ta nắm tay nhau
Là giao tuyến cuộc đời biên mặt chính
Là cốt liệu cho tình yêu kết dính
Suốt cuộc đời ta chịu lực cùng nhau

Em là bí mật dưới tầng sâu
Mà địa chất công trình anh không biết được
Ai phân tích được thành phần hoá học
Mà khi anh đặt tải trọng bất kỳ

Em biến dạng quá nhiều không cho phép
Em khó hiểu như bài cơ học đất
Mà vững vàng như kết cấu không gian
Anh với em liên kết bởi mối hàn

Ứng lực chính sinh ra từ mặt cắt
Để vững vàng ta phải đặt cốt xiên
Em khó hiểu như đồ án đầu tiên
Mà lý thuyết đàn hồi anh không tính được

Mà bài toán đàn hồi thì em biết
Khó hơn nhiều với kết cấu bêtông
Khi nhìn em, em có biết không
Em như một sênô bằng thép

Một panel chữ U tuyệt đẹp
Một mái vòm yên ngựa có dây treo
Em đi rồi anh vẫn đứng trông theo
Một cần cẩu tự hành bánh xích

Em huyền ảo như công trình dưới nước
Những đường cong(ống) không thể nào thiếu được
Suốt cuộc đời này anh biết tìm đâu
Và khi anh lặn lội dưới tầng sâu

Tìm độ lớn cho delta tình cảm
Thì em hỡi bây giờ em có dám
Gắn với đời bằng liên kết hàn không
Nếu em bằng lòng thì liên kết bulông

Nội lực lớn nhưng giản đơn tính toán
Nào em biết rằng qua năm tháng
Em vẫn là dòng điện hình sin
Với tình yêu cần phải có niềm tin

Tiến độ thi công em luôn giữ vững
Quĩ tiền lương em chẳng hề nao núng
Vào giá thành đưa tính toán không sai
Em đang ngồi tình tự với ai

Anh mộc mạc bởi vì anh là gỗ
Thời đại thép bêtông không thể bỏ
Kết cấu công trình vẫn cần gỗ em ơi!
Và khi anh nói chuyện xa xôi

Anh nghĩ về em như toà nhà lắp ghép
Có mái vòm vỏ mỏng không gian
Em đừng lo khi chịu lực xô ngang
Anh sẽ đến bên em làm thanh căng hay gối tựa

Dù tải trọng đứng yên hay di động
Cũng không thể nào phá được đâu em./.

P/s: Sưu tầm 

Quay lại mục lục