4.3.6. Chùm thơ của tác giả Trần Ngọc Anh
TÂM SỰ TRONG ĐÊM
Trần Ngọc Anh
Đêm Hương Canh
Bạch đàn tình tự,
Những quả đồi ấp ôm nhau ngủ,
Cửa sổ phòng tôi ngan ngát hương trời.
Đêm Hương Canh bồi hồi
Những tâm tư bên ngọn đèn le lói.
Trang giáo án mở ra cho bài giảng mới
Buổi lên lớp ngày mai tôi sẽ nói điều gì.
Đêm trầm tư
Các em học sinh miên man trong giấc ngủ.
Gió Trung du thì thầm
Bài hát ru như mẹ thường ấp ủ.
Man mác quê hương một giọng tâm tình.
Đêm dưới mái nhà tranh
Những thổn thức đón ngày mới đến.
Những ngôi sao sà mái hiên xao xuyến
Như bâng khuâng trong mối tình đầu.
Đêm Hương Canh hương núi ngọt ngào
Vị ngọt chắt chiu từ trong yên lặng.
Đêm khởi đầu cho ngày mai xáo động
Những điều sẽ nói với Em.
Hương Canh, đêm thâu đêm
Những hàng cây thầm lặng
Có đôi lần xao động
Cơn gió hè xốn xang.
Dưới ngọn đèn trong đêm
Tôi đang dành cho Em Ngày mai nhiều điều mới mẻ.
Hương Canh, tháng 5 năm 1979
TÌNH YÊU MỘT CON SÔNG
Trần Ngọc Anh
Anh viết cho em về màu xanh một con sông
Trong những con sông nặng tình với đất.
Anh viết cho Em những điều ta mơ ước
Từ mái trường đại học Hương Canh.
Con sông màu xanh
Con sông tần tảo
Chắt chiu từng giọt nước trong nguồn.
Con sông phôi thai từ buổi mới tạo sơn
Gom góp những giọt sương trên từng phiến đá.
Một con sông buổi ban đầu nhuộm màu đất đỏ
Nên triệu năm ròng rã chọn thay màu.
Một con sông từ đâu về đâu
Mà chứa chất muôn điều kì diệu.
Những con sóng âm thầm đơn điệu
Nhưng trong sông lại cuồn cuộn vỗ xô bờ.
Một côn sông từ buổi ấu thơ
Ta mến ta yêu nên đi vào nỗi nhớ.
Một con sông từ thuở đó
Mang màu xanh của thời gian.
Dòng sông Lam
Thành phố Đỏ ngỡ ngàng soi xanh biếc.
Con sông với “non xanh” màu “tranh họa đồ” (1) màu ta yêu da diết,
San sẻ đôi bờ nên nhựa sống thân thương.
Con sông miền đất quê hương
Chảy suốt thời gian, ròng rã.
Như tình yêu của Ta, vẫn còn tất cả
Cho Em và Sông Quê.
Hương Canh, tháng 12 năm 1978
(1). Ý từ câu ca dao:
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh, nước biếc như tranh họa đồ